Sưu tầm câu chuyện bên dưới để kiến giải về hạnh phúc hôn nhân, cuộc sống vợ chồng, hôn nhân gia đình…
BỐ DẶN NHÉ CON TRAI: ĐỪNG BAO GIỜ COI VỢ LÀ NGƯỜI NHÀ
Con trai à, mai là hôn lễ của con rồi. Hôm nay, nhân cơ hội này, với cương vị một người đàn ông, bố muốn chia sẻ cùng con những lý giải bố có được về hôn nhân, hy vọng con sẽ gặp bớt những muộn phiền.
01 – Đừng bao giờ coi vợ như người nhà
Có người nói lấy nhau rồi sẽ trở thành người một nhà, nhưng bố muốn nói với con rằng: dù các con lấy nhau bao nhiêu lâu, chỉ có bố mẹ và con cái của con mới là người nhà thôi, còn vợ mãi mãi là người yêu. Hôn nhân nhất định phải xây dựng trên cơ sở tình yêu mới hạnh phúc lâu bền được.
Vợ con, tuyệt đối chẳng phải người thân liền khúc ruột của con. Con có thể cãi bố, cãi mẹ vì bố mẹ dù có tức giận thì con vẫn là con, không đoạn tuyệt được, cũng chẳng đuổi đi được. Còn vợ con thì không. Quan hệ của con và vợ là mối quan hệ công bằng, nếu như con có lỗi với vợ, vợ con có thể bỏ con đi bất cứ lúc nào. Những cuộc hôn nhân coi tình yêu như tình thân chỉ thuộc về những người lười biếng, không muốn sự bình đẳng, không muốn cho đi quá nhiều.
Con có biết sau khi lấy nhau, bố mẹ đã có một quy định nho nhỏ trong nhà là đi WC nhất định phải đóng cửa. Vì bố mẹ là người yêu, bố mẹ chỉ muốn cho đối phương thấy dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình, đây chính là công bằng, đây chính là nỗ lực. Con đừng nghĩ kết hôn là tất cả kết thúc, thành ván đã đóng thuyền rồi thì muốn làm gì thì làm thôi.
Bố nhớ đạo diễn Lý An từng nói một đoạn rất xúc động.
Có người phỏng vấn Lý An: “Cảm giác hạnh phúc lớn nhất đối với ông là gì?” Lý An nói: “Phu nhân của tôi có thể cười với tôi một cái là tôi có thể thoải mái một chút, là tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi làm cha, làm thầy của người ta nhưng điều này không đồng nghĩa với việc tôi có thể đạt được sự tôn trọng từ họ. Mỗi ngày, nếu tôi muốn được người ta tôn trọng, tôi vẫn phải cố gắng để đạt tới tiêu chuẩn nào đó. Vì lẽ này, tôi không dám buông lỏng, nghỉ ngơi dù chỉ một giây”.
Bố tin rằng con trai của bố cũng nhất định có thể giành được sự tôn trọng từ vợ. Nói nhỏ con nghe nhé, thực ra kết hôn phiền phức lắm, hôn nhân cũng không tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng đâu. Con biết mà, dạo này bố dùng điện thoại giỏi rồi, hay lướt mạng đọc báo lắm. Bố đọc được đoạn này vô cùng tâm đắc, muốn chia sẻ ngay với con:
“Ý nghĩa của hôn nhân là gì? Không phải là khiến bạn ngày ngày vui vẻ, phút phút cảm nhận được tình yêu đâu. Nhiều khi hôn nhân thậm chí còn tương phản cơ, nó như sợi dây trói chặt tay chân bạn, buộc bạn vào một đống đạo lý đối nhân xử thế, khiến bạn mệt mỏi, khiến bạn hoài nghi rốt cuộc mọi chuyện là sao”.
Giá trị chân chính của hôn nhân được thể hiện rõ nhất vào lúc cuộc đời rơi vào đen tối: Trong lúc con cô đơn nhất sẽ có người ở bên cạnh con, nghe con than vãn, cổ vũ con vượt qua. Trong lúc trái tim con trống rỗng nhất sẽ xuất hiện một ánh mắt dịu dàng khiến con cảm thấy bản thân mình phải thay đổi. Còn khi con thất bại, ngã nhoài trên mặt đất, vẫn có một cánh cửa sẵn sàng mở ra vì con. Người phía sau cánh cửa đó chẳng những không trách móc con, chê bai con mà còn thử xoa dịu vết thương của con, còn bi thương vì những bi thương con phải chịu đựng.
Bố mẹ cũng có thể làm vậy, nhưng thật đáng tiếc – sự thấu hiểu của bố mẹ dành cho con không sâu sắc được tới thế, và bố mẹ cũng chẳng thể ở bên con lâu được tới thế. Con biết mà, một ngày nào đó, bố mẹ rồi cũng sẽ rời xa con, khi ấy bên cạnh con chỉ có vợ con cùng con xây đắp gia đình thôi. Đây chính là lý do vì sao con phải kết hôn, vì sao phải cố gắng vun vén cho cuộc hôn nhân đó. Đây cũng chính là điều bố muốn nói với con: Đối xử tốt với vợ mình, là đại sự quan trọng nhất cuộc đời một người đàn ông.
02 – Làm vợ là công việc khó nhất thế giới
Khi con còn bé, vì công việc bận rộn, bố rất ít khi về nhà. Mọi chuyện trong nhà, dù là chăm sóc ông bà nội ngoại, việc học của con hay sửa sang phòng ốc, nộp tiền điện, tiền ga, tiền nước, thăm hỏi họ hàng láng giềng, tất cả đều do một tay mẹ con quán xuyến. Lúc đó bố vẫn nghĩ bình thường, nhà ai mà không theo chủ nghĩa “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” như thế, huống chi có mỗi việc nhà với trông con thì có gì khó đâu.
Cho đến một lần, bà ngoại con ốm, mẹ con phải về chăm bà. Thế là bố buộc phải ngày ngày cố gắng về sớm nấu cơm cho con ăn, vật lộn cả tiếng cho ra được vài ba món ăn được, sau đó còn phải dọn dẹp, theo dõi con học bài. Thời điểm ấy cũng là lúc con quậy nhất, suốt ngày chỉ muốn chơi, chỉ trông con học thôi bố đã mệt mỏi, lắm lúc muốn cho con ăn roi rồi.
Hai tuần trôi qua, cả người bố rã rời như đi đánh trận về. Quần áo bẩn trong nhà chất cao như núi, sàn nhà, bàn ghế, đâu đâu cũng phủ bụi. Mỗi ngày chỉ chăm con xong, bố đều cảm thấy mệt muốn chết. Có nhiều sáng dậy không nổi, khiến con phải đi học muộn. Không biết con có nhớ không, khoảng thời gian ấy hai bố con mình thảm tới mức độ nào không? Từ đó trở đi, bố hiểu được mẹ đã vất vả ra sao.
Bởi vậy, sau này nếu con tan làm về nhà, hy vọng con có thể hỏi han vợ mình một câu có cần giúp đỡ không. Con gái nhà người ta lấy con không phải về làm osin cho con. Các con yêu nhau, lấy nhau là vì trân trọng nhau, cảm thông cho sự vất vả của nhau, luôn biết ơn và cùng nhau nỗ lực, có thế mới có thể dắt nhau đi hết cuộc đời.
Bố lại dặn thêm một câu, ở nhà tuyệt đối đừng nói đạo lý với vợ, nhà không phải nơi để giảng đạo lý đâu. Con nhìn bố xem, chỉ cần là mẹ con nói thì cái gì cũng đúng hết, mẹ con chính là lớn nhất.
03 – Đàn ông tốt với vợ mới có thể thành công
Thực ra nhà mình từng gặp biến cố lớn lắm, lúc ấy bố từ chức chuyển sang làm kinh doanh, nhưng vì không có kinh nghiệm nên bị người ta lừa, không chỉ phải bồi thường mà còn nợ cả đống tiền. Nhà mình phải bán nhà cũ, chuyển sang căn nhà bé hơn, cuộc sống sinh hoạt khó khăn đã đành, còn suốt ngày sợ hãi chủ nợ tìm đến cửa. Họ hàng, bạn bè cũng dần xa cách. Thời điểm ấy bố như hòn đảo hoang, bất lực vô cùng.
Bố nói với mẹ, hay là mình ly hôn đi, ít nhất hai mẹ con không bị ảnh hưởng. Nhưng mẹ con nói: “Người một nhà sao tách ra được hả anh?”.
Thế là mẹ làm một việc giờ nghĩ lại bố vẫn thấy khâm phục, đó là đi đòi tiền từng khách hàng từng nợ tiền. Dù hết lần này đến lần khác bị sập cửa vào mặt, bố khuyên mẹ bỏ đi, mẹ con vẫn không bằng lòng. Về sau, mẹ con thực sự đòi được một khoản kha khá. Lại về sau nữa, nhà mình lại phất trở lại. Cho nên bố luôn nói với con, ở nhà mình, mẹ con là lớn nhất. Hai bố con mình nợ mẹ nhiều lắm.
Khi một người đàn ông gặp khó khăn, có thể ở bên con, giúp đỡ con, hy sinh vì con, ủng hộ con, chỉ có vợ con mà thôi.
Con còn nhớ nhà chú Tuấn cùng công ty bố không. Con hay nói không thích chú ấy vì cứ rượu vào là lè nhè cằn nhằn. Thực sự chú ấy ngày xưa giỏi lắm, kiếm tiền cũng giỏi, đối xử với người ngoài cũng nhiệt tình, nhiều anh em bạn bè, hiếu thảo với bố mẹ. Chỉ duy nhất một điểm, chú ấy rất lạnh lùng với vợ, luôn cảm thấy vợ mình ít học, thiếu kiến thức.
Mỗi lần tới nhà chú ấy ăn cơm, vợ chú ấy đều bận trước bận sau, chẳng được ngồi vào bàn ăn tử tế, thế mà vẫn bị chú ấy mắng vì tay chân chậm chạp. Vì ở nhà tâm trạng không thoải mái nên công việc cũng bị ảnh hưởng, chú ấy càng ngày càng sa sút. Giờ chú ấy hay uống rượu hơn, mà cứ uống vào là lại có cái bệnh than thở mình có tài mà không gặp thời, rồi vì vợ mà không làm ăn được gì. Thực ra bố nghĩ chú ấy ra nông nỗi này là do chính bản thân chú ấy thôi.
Vợ chú ấy là một người phụ nữ vô cùng hiền lành. Bố mẹ chồng già cả, người bị liệt, người đãng trí, đều do cô ấy chăm lo. Hai đứa con, đều học đại học top đầu, giỏi giang, nhanh nhẹn. Còn hàng xóm láng giềng xung quanh ở quê, cũng là do cô ấy khéo ăn khéo nói lấy lòng nên thành ra mọi người còn có cảm tình lây sang cả chú Tuấn. Nhưng chú Tuấn không thấy những điều này, thậm chí có thấy cũng cho rằng chúng không có giá trị.
Có câu nói: Vợ mới là phong thủy thượng đẳng trong nhà. Vì nếu một người đàn ông về nhà, phải đối mặt với hoàn cảnh áp lực, lộn xộn nhất định sẽ gây ảnh hưởng tới tâm trạng.
04 – Hy vọng con có thể trở thành một người cha tốt
Bố mẹ nói trước là bố mẹ không giục các con sớm sinh cháu cho bố mẹ bế nhé, thậm chí các con không muốn có con cũng được vì bố mẹ biết giá trị quan hiện tại không như ngày xưa. Nhưng nếu con muốn có con, bố hy vọng con hiểu rằng ảnh hưởng từ người cha đến những đứa con thậm chí còn nhiều hơn ảnh hưởng từ người mẹ. Bố không muốn con chỉ là một người cha, bố yêu cầu con phải là tấm gương cho con cái.
Con cái sẽ học theo con, sẽ bắt chước con, giá trị quan của con chính là giá trị quan của con cái con. Nếu như con hy vọng con cái mình tương lai sẽ ngay thẳng, tốt bụng, vậy con cũng phải sống sao cho đường hoàng. Nếu như con hy vọng con cái mình tương lai sẽ học rộng tài cao, vậy con cũng nhất định không được từ bỏ việc học tập. Nếu như con hy vọng con cái mình tương lai sẽ khỏe mạnh, rắn chắc, vậy con cũng phải chăm vận động, thể thao hơn.
Hôm nay chắc là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng bố dài dòng như thế này. Mẹ bắt bố đi rửa rau rồi nên bố không nói thêm nữa đâu nhé. Chúc con có được một người vợ xinh đẹp, dịu dàng, biết chăm lo cho gia đình như mẹ của con.
Bố tin rằng người mà con đã chọn sẽ không làm con thất vọng, hãy đối xử tốt với người ấy nhé.
Bố của con.
Nguồn: Sưu tầm
kienthuclamgiau
Tình yêu và hôn nhân
TÔI CỔ HỦ, TÔI MUỐN LẤY CHỒNG
Trong khi ở ngoài kia có rất nhiều cô gái đang chán chường, chẳng hề có hứng thú với việc lấy chồng, thì tớ, ở đây, giữa rất nhiều những lời khuyên “Đừng lấy chồng em ơi”, “lấy chồng khổ lắm, mệt lắm”, “Lấy chồng phải lo toan nhiều thứ lắm, chơi đi”,… thì tớ vẫn giữ quan điểm của mình, rằng: Tớ muốn lấy chồng.
Thầy giáo dạy văn của tớ đã từng bảo rằng: Sống trên đời này điều tuyệt vời nhất chính là tình yêu, là có một người khi cuối đời cầm tay và nói với mình: “Hẹn gặp lại kiếp sau nhé”.
Điều hạnh phúc ấy tớ nghĩ trong chúng ta ai cũng mong mỏi có được. Chỉ là người may mắn gặp được đúng người lại chỉ chiếm số ít, người không may mắn rồi mất niềm tin vào tình yêu lại vô cùng nhiều. Trải qua đau đớn, buồn bã như thế, rất ít người có thể tiếp tục chờ đợi một người thật sự bước đến bên cuộc đời.
Thế nhưng, các cậu ạ.
Chúng mình sinh ra để được yêu thương, để được hạnh phúc và tớ tin, hôn nhân là một trong những điều sẽ mang lại hạnh phúc cho chúng ta.
Hôn nhân không liên quan đến con người. Cậu có thể ghét con người, nhưng đừng ghét hôn nhân. Vì bản chất của hôn nhân thực sự rất ấm áp. Các cậu có biết tại sao đèn đường lại có màu vàng ấm áp không? Vì nó muốn xoa dịu những người về nhà muộn đấy. Nhưng cậu thử tưởng tượng mà xem. Vào một ngày mùa đông mưa phùn gió bấc, cậu trải qua một ngày vô cùng mệt mỏi, dự án dài ở công ty khiến cậu vắt kiệt sức cả tháng trời. Thế rồi cậu trở về nhà vào một tối thật muộn, với một cái bụng đói và một cơ thể sắp lả đi vì mệt mỏi. Đèn vàng ấm áp có đủ để sưởi ấm trái tim của cậu không? Tớ nghĩ là không.
Điều cậu cần lúc ấy là một cái ôm, một bữa cơm gia đình ấm cúng, một giấc ngủ bình yên bên người mình rất yêu thương.
Phải rồi, hôn nhân có thể có nhiều khó khăn, nhưng nó cũng mang lại rất nhiều thứ. Người ta ghét hôn nhân vì những người trong đó làm khổ nhau, làm nhau đau, rồi rời đi không một chút chần chừ. Người ta ghét hôn nhân vì những người trong đó chẳng thực sự thương yêu nhau, chẳng muốn vì nhau mà cố gắng, vì nhau mà thay đổi, vì nhau mà tốt lên từng ngày. Người ta dễ đến, dễ đi rồi đổ tội cho hôn nhân là mồ chôn hạnh phúc.
Nhưng này, người ta có thể đến rồi đi, hợp rồi tan. Nhưng hôn nhân vẫn luôn có những ý nghĩa của riêng nó.
Cậu thử nghĩ mà xem
Kết hôn rồi, cậu chẳng thể tự do như thời còn son rỗi, chẳng còn những buổi hẹn hò bạn bè thâu đêm suốt sáng. Thay vào đó là về sớm hơn một chút để chăm chút cho gia đình nhỏ của mình. Cậu sẽ có trách nhiệm phải lo lắng và chăm sóc một người khác. Chữ trách nhiệm sẽ thật nặng nề nếu cậu không có tình cảm dành cho người kia, nhưng lại là niềm hạnh phúc thật lớn lao nếu cậu thực sự thương họ.
Đổi lại, cậu cũng có một người luôn chờ đợi mình trở về, ôm cậu hỏi “Hôm nay có mệt lắm không”, phụ cậu rửa bát khi cậu nấu nướng, mua thuốc cho cậu khi cậu ốm cậu đau.
Hạnh phúc đó có thể cậu không nhận ra đâu, vì cậu kì vọng vào hôn nhân nhiều quá. Cậu mong thế này thế kia, cậu mong cả thế giới, cậu mong cả bầu trời, nhưng nó lại chỉ dừng lại ở một mức giản dị nào đó. Với nhiều người đó đã là hạnh phúc lắm rồi. Thế nên, cậu đừng kỳ vọng quá nhiều mà hãy để những điều bình dị nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cậu thôi.
Hôn nhân làm chúng ta tốt lên từng ngày.
Tớ từng chứng kiến bố mẹ mình cãi nhau thật to, rồi ký cả đơn ly hôn rồi. Thế nhưng vì bố mẹ thương nhau lắm nên chẳng thể chia tay nhau được. Mỗi lần cãi nhau là một lần hai người nhường nhịn nhau hơn một chút, một chút. Cứ như vậy, người này hiểu người kia hơn, và chấp nhận nhau hơn. Mẹ tớ bảo, chỉ đơn giản là bố tớ là người tốt, nên mọi chuyện có thể thì đều bỏ qua cho nhau. Đến được ngày hôm nay cũng vì thương nhau, cùng vì nhau mà trở nên tốt hơn từng ngày. Tớ tin là bố mẹ tớ làm được thì tớ, hay cậu, và tất cả mọi người đều sẽ làm được thôi.
Hôn nhân làm chúng mình tìm được người xứng đáng
Thật vậy, chẳng phải ai cũng đủ yêu thương ai để cưới một người về làm vợ/chồng mình. Riêng việc muốn ở bên một người đến suốt cả cuộc đời thôi, đó cũng là một điều rất đẹp. Có những người khi yêu thì rất tốt, nhưng họ lại chẳng bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở bên ta đến hết đời. Họ chỉ muốn yêu mà không cưới, họ sợ chịu trách nhiệm với cuộc đời một người khác, những người đó vốn dĩ chẳng yêu ta như ta vẫn nghĩ.
Vậy nên, cho dù đoạn kết của hôn nhân dù có là thế nào đi chăng nữa, thì việc hai người muốn ở bên nhau, vào thời điểm đó, khoảnh khắc đó vẫn là một điều rất thiêng liêng và đẹp đẽ. Tớ tin là khi đó hai người thực sự yêu nhau và muốn ở bên nhau đến trọn đời.
Sau cùng, hôn nhân phải dựa trên tình yêu
Ai cũng bảo kết hôn rồi, người ta ở bên nhau vì tình nghĩa phần nhiều, còn tình yêu thì không còn nữa…
Tớ chẳng tin. Người có thể chỉ vì tình nghĩa mà ở lại bên một người rất hiếm. Bởi cậu ạ, ở bên cạnh một người mình không yêu thực sự rất đau khổ. Cậu sẽ cảm thấy bức bối vô cùng. Cậu chẳng yêu người đó mà cả đời sẽ phải ở bên cạnh họ. Nếu là cậu, cậu có thực sự chỉ vì tình nghĩa mà ở lại bên cạnh một người cậu không yêu không? Và đổi lại, cậu có thực sự muốn ở bên một người chỉ vì trách nhiệm mà ở lại bên cạnh mình không?
Câu trả lời hẳn là không.
Bởi vậy, ở bên nhau trong hôn nhân, chắc chắn phải là vì tình yêu thì mới bền lâu được. Có những người nói tôi hết yêu họ rồi, ở lại đến giờ này chỉ là vì tình nghĩa thôi. Thì chẳng qua họ còn chưa nhận ra tình cảm thật sự của mình. Những người đó, phải đến lúc sắp mất hoặc mất đi rồi mới thấy tiếc, mới thấy mất mát lớn và mới nhận ra mình vẫn còn rất nhiều tình yêu.
Và dành cho những người chê bai chuyện kết hôn và khuyên người khác đừng kết hôn:
“Tôi cần tìm “nửa kia” để tô điểm cho cuộc sống của mình, không phải vì tôi chưa hoàn thiện.
Trên đời này, chẳng ai là mảnh ghép cuối cùng còn thiếu của ai cả. Có người muốn lấy chồng bởi một ngày nào đó bóng đèn bị cháy, ống nước bị hỏng, họ muốn có bóng dáng đàn ông khỏe mạnh và tháo vát trong nhà để sửa chữa những vấn đề họ không thể, mà nói chính xác hơn, là không muốn học để có thể sửa chữa được. Cũng chẳng có gì là sai cả.
Tôi có thể sửa bóng đèn, tôi có tiền để thuê người lắp lại đường nước. Nhưng tôi vẫn muốn lấy chồng, không phải để tiết kiệm vài trăm bạc. Tôi muốn kết hôn để có một người bạn, một tri kỉ ấm áp có thể làm những việc mà một người đàn ông xa lạ tới nhà vì mấy trăm bạc không thể làm được.
Người ấy đem lại niềm vui, đem lại động lực sống, đem lại những đứa con, những nguồn động viên vô hạn, để giúp cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn, chứ không phải đáng sống hơn.
Tôi muốn lấy chồng, không phải vì tôi yếu đuối, tôi thiếu thốn về kinh tế, tôi chán nản và mệt mỏi với những ganh đua của cuộc đời đến mức phải tìm một chỗ dựa…
Tôi muốn lấy chồng, vì tôi muốn được hạnh phúc.
Bạn có thể sống một mình, trong một căn hộ nhỏ xinh của bạn với cây cối, chó mèo, nhưng hãy tin tôi đi, khi “ngày ấy” đến, ngay cả những nhành hoa bên cửa sổ hay bầy thú cưng của bạn cũng sẽ vô cùng hạnh phúc khi được nhìn thấy chủ nhân của mình được mặc váy cô dâu.”
Nguồn: Sưu tầm